“GIAI THOẠI” VỀ ĐẠI CA THAY
TRÙM GIANG HỒ ĐẤT SÀI GÒN
- Yên Huỳnh (kỳ 2 – Hết)
Quá ngạo mạn, đang đang là giai đoạn cực
thịnh của băng Cathay, Đại vẫn tiếp tục lộng hành. Không chi ngổ ngáo
với tướng Sáu Lèo trong công việc, Đại Cathay còn công khai qua mặt và
thách thức viên tướng này trong cả khoản ăn chơi, chẳng thèm lưu tâm gì
đến sức nặng của cái lon chuẩn tướng và trọng trách “Chief” ngành cảnh
sát mà Nguyễn Ngọc Loan đang nắm giữ.
Đường đường là một vị tướng, Nguyễn Ngọc
Loan đâu thèm để mắt tới các cô cave, ca sĩ phòng trà bình thường. Người
ta thường thấy “ông tướng độc nhỡn” thường xuyên có mặt tại vũ trường
Olympic trên đường Lê Lợi vào mỗi tối thứ 7. Tại đó, Nguyễn Ngọc Loan là
chủ nhân của một nhân vật : ca sĩ Phương Dung nổi tiếng xinh đẹp và quý
phái, người được mệnh danh là “con nhạn trắng Gò Công”, lấy vũ trường
này làm đất biểu diễn. Mỗi lần đến thăm tình nhân, viên tướng xách theo
cả chục tên vệ sĩ thuộc hàng thiện xạ, cũng nổi tiếng ngổ ngáo và chịu
chơi, phóng xe Jeep bạt mạng với những đường cua cong lề bạt phố, đạp
phanh cháy cả mặt đường.
Olympic cũng là chốn mà băng Đại Cathay
thường xuyên lui tới. Hơn thế nữa, Thủy Tàu – tài pán vũ trường Olympic
còn là một “mối” rất khoái Đại Cathay. Khác với viên tướng và đám lâu la
bụi bặm, Đại Cathay thường lướt trên một chiếc Chevrolet có gắn điều
hoà không khí, choáng lộn và êm ru nhẹ nhàng bơi đến cửa vũ trường. Loại
xe đó, cả Sài Gòn chỉ có dăm ba chiếc.
So
với đám vệ sĩ với lương lính còm cõi, Đại và băng Cathay luôn sẵn sàng
“xài lớn”, rút tiền chẳng bao giờ đếm, người ngợm củng “kẻng” hơn, dĩ
nhiên là được các em cave ở đây săn đón nồng nhiệt hơn nhiều. Bị “gác
kèo”, đám vệ sĩ tức lắm, nhiều lần hậm hực, nhưng Đại Cathay và đám đàn
em vẵn phớt ănglê, coi như “chuyện tép”.
Một tối, Đại và khoảng chục đàn em, trong
đó có Lâm Chín ngón và Lành Cầu Muối – một tay cảnh sát ăn “rơ” với
giang hồ kéo đến Olympic từ khá sớm. Thấy các đàn anh, đám cave ríu rít
túa ra vây lấy bá cổ níu tay, chí choé cả gian bar trên lầu 2. Cả đám
“vui vẻ” mới chừng nửa tiếng, cánh cửa lại xịch mở. Đám vệ sĩ của Sáu
Lèo – không có chủ tướng đi cùng – xộc vào, cũng cỡ chục tên. Ngồi chờ
cả 15 phút, đám vệ sĩ vẫn không thấy cô cave nào đến săn sóc. Trong khi
đó, ở mấy bàn bên vẵn lien tục vọng sang tiếng cấu véo giỡn hớt rúc rich
của băng Cathay với đám cave như thể trêu ngươi. Nổi cáu, cả đám vệ sĩ
đưa mắt nhìn nhau và đứng bật dậy. Thiếu úy Hải, một tay nổi tiếng thiện
xạ tiến sang, đứng đối diện với Hải Súng của băng Cathay, hất hàm :
- Vui vẻ quá hả ? Sang bớt mấy em chứ, để bên này ngồi không, coi sao đặng ?”
Vẫn không buông vai cô “đào nhí”, Hải Súng hất mặt :
- Đâu có được, đến trước có phần trước, trâu chậm phải uống nước đục, trách gì ?
Viên thiếu úy gườm gườm, đưa tay vào bụng đặt lên báng súng :
- Đừng chơi quê tụi này chớ !
- Thì đã sao ? – Hải Súng hếch mặt lên.
Lúc này băng Cathay và đám cave cũng đã ngưng đùa giỡn, ngẩng lên thủ
thế. Được khích lệ, Hải Súng tiếp :
- Thịt người tanh không ăn được, đừng doạ nhau, tụi này không thích !
Bị khiêu khích, mắt thiếu úy Hải vằn lên. Hắn xấn xổ chụp lấy tay cô đào nhí kéo về phía mình, tuyên bố :
- Không thích cũng bắt !
Sợ hãi, cô cave thét lên. Không nói không
rằng, Hải Súng vớ ngay chai rượu trên bàn giáng thẳng xuống đầu đối
thủ. Phản xạ nhanh, thiếu úy Hải vội buông cô cave nhảy vọt sang một bên
và móc súng. Hai băng xông vào nhau. Bàn ghế ly tách bay tứ tán. Đột
nhiên, Đại Cathay hét lên :
- Tụi nó chơi súng, rút, tụi bây.
Pằng ! Pằng ! Pằng ! Ầm
Đại chưa dứt câu, dàn đèn phalê đã rơi ụp
xuống sàn, vỡ tung toé, đồng thời một viên đạn cũng nhằm đầu gối Đại
găm tới, xô y gục xuống. Hải Súng vội xô tới xốc Đại lên bỏ chạy. Trong
băng chỉ có Hải và Lâm Chín ngón giắt súng theo. Cả hai cũng vội móc ra
bắn loạn xạ. Lâm Chín ngón gào lên :
- Anh em rút đi, để tôi lo !
Lúc này, đám cave, bồi bàn đã hoảng hồn
bỏ chạy hết. Thủy Tàu khá nhanh trí, vội chạy bổ vào trong sập cầu dao
điện. Bóng tối chụp lấy vũ trường đã hỗ trợ cho băng Cathay bỏ chạy. Bị
thương, Đại Cathay khó khăn lắm mới được Hải Súng và Ngân Pôcon dịu được
xuống lầu và kéo thẳng ra đường. Lúc này, Lành Cầu Muối cũng vừa vặn
trờ chiếc Mustang tới, hốt cả bọn lên xe chạy thẳng. Lâm Chín ngón chạy
sau cùng. Sau khi nhả hết đạn, y cũng vội đu cửa số phóng xuống đường
cắm đầu chạy luôn một mạch. Sau lưng, đám vệ sĩ Sáu Lèo vẫn nã đạn theo
chíu chíu.
Không
thu phục được Đại Cathay, tướng Sáu Lèo đã ra lệnh cho “Biệt đội hình
cảnh” bắt bỏ tù hàng loạt đàn em nhằm cô lập hắn. Núng thế, Đại Cathay
đành tìm cách hoãn binh. Một buổi tối, hắn mua nguyên nhà hàng Paramouth
mời đại úy Trần Kim Chi đến dự tiệc. Khi rượu đã chếnh choáng, Đại
Cathay mới ngỏ ý :
- Nếu đại úy chịu tha một số anh em của tôi vừa bị bắt, chúng tôi sẽ không quên ơn anh…
Viên đội trưởng “Biệt đội hình cảnh” cũng thuộc loại ngang tàng không kém gì Đại Cathay, từ chối thẳng thừng :
- Ăn nhậu là ăn nhậu, bắt là bắt. Nếu anh mời tôi đến đây là để mặc cả thì coi như tàn tiệc, tôi xin kiếu.
Nếu là trước đó mười hôm, máu côn đồ của Đại Cathay sẽ nổi lên ngay. Nhưng đang yếu thế nên Đại vẫn nhũn nhặn :
- Ồ không không. Nếu đại úy không ưng
thuận thì thôi. Còn hôm nay mời đại úy đến là để anh em vui vẻ. Mời đại
úy cứ tự nhiên, đêm nay toàn bộ nhà hàng này là chỉ để phục vụ chúng ta,
đại úy đừng bận tâm làm gì.
Viên đại úy không vui vẻ được lâu, cũng
chẳng còn thời gian để bận tâm lâu hơn nơi cõi thế. Sau buổi tiệc chỉ
nửa tháng, một chiếc xe “be” chở gỗ không rõ xuất xứ đã “bò” ngang qua
chiếc xe hơi CV2 của Trần Kim Chi khi viên đại úy này đang đi công vụ
trên xa lộ. Đại úy Chi và viên lái xe chết tại chỗ, chiếc xe gây tai nạn
bỏ chạy mất tăm, “không nhận dạng được biển số”. Giới giang hồ đều cho
rằng chính Đại Cathay đã sát hại Trần Kim Chi
Cái chết của Trần Kim Chi đã đánh dấu
chấm than cuối cùng cho cuộc đời du đãng của Đại Cathay. Tháng 8.1966,
với tội danh “Du đãng đặc biệt”, Đại Cathay lại bị tóm cổ. Cùng với một
loạt du đãng khác, ngày 28.11.1966, Đại Cathay bị tống lên máy bay vận
tải C47 đưa ra giam giữ tại đảo Phú Quốc.
Gọi là “Trung tâm hướng nghiệp” nhưng
chính xác, đây là nơi lưu đày những tên lưu manh ngoại hạng dày thành
tích bất hảo nhưng không có chứng cớ để bắt quả tang, do chính Nguyễn
Ngọc Loan đề nghị thành lập nhằm “bài trừ du đãng, chấn hưng đạo đức,
thượng tôn luật pháp”.
Trại là những dãy nhà dã chiến thấp lè tè
nằm trong rào kẽm gai bịt bùng đặt cạnh sân bay Phú Quốc ngay tại thị
trấn Dương Đông. Gọi là “hướng nghiệp” cho oai, kỳ thực đám tù suốt ngày
chỉ ngồi ngáp vặt, đánh mạt chược mà không hẹn ngày về chứ chẳng có
việc gì để làm. Một hôm, đang đánh mạt chược, Đại Cathay bảo :
- Gọi “hướng nghiệp” nghe chán thấy mẹ, tụi mình đặt lại tên cho nó đi.
Cả bọn đồng ý. Bác sĩ Nghiệp, một tên du đãng có học đề xuất :
- Bốc đại một con mạt chược, trúng con gì, đặt tên đó.
Đại Cathay quơ được con Cửu Sừng, vậy là “Trung tâm hướng nghiệp Phú Quốc” nghiễm nhiên trở thành “Trại Cửu Sừng”.
Không
giống như dự định của tướng Sáu Lèo và cảnh sát, Trại “Cửu Sừng chẳng
những không “hướng” được chút “nghiệp” nào cho đám đầu trâu mặt ngựa mà
ngược lại hoàn toàn. Toàn bộ đám du đãng bị bắt vào đây như Đại Cathay,
Hải Súng, Hoà áo thun, Lâm Chín ngón, Bảy Si, Hỏi Phoòng Kin, Thanh tưa,
Quẩy Thầu Hao.. sau này đều là những tên giang hồ cộm cán nhất của Sài
Gòn – Chợ Lớn, càng ngày càng hung hãn hơn. “Trại Cửu Sừng” như một con
dấu chất lượng để đánh giá giang hồ. Tên nào từng ngồi ở “Trại Cửu Sừng”
sau này đểu trở thành đàn anh, được quyền ăn trên ngồi trốc trên chốn
giang hồ.
Người vợ cuối cùng, cũng là cuộc tình sâu
nặng nhất của Đại Cathay là cô Nhân, con gái chủ tiệm đồ gỗ Đồng Nhân
nổi tiếng nằm trên đường Hồng Thập Tự đối diện với rạp Olympic. Khi Đại
và cả đám đàn em bị tống ra đảo Phú Quốc, Nhân ở lại Sài Gòn, biết chắc
rằng loại tù không án như chồng mình e khó có ngày về. Cô cùng anh trai
vung tiền ra tìm cách cứu Đại Cathay .
Đầu tháng 1.1967, Nhân có mặt trong đoàn
thân nhân ra thăm nuôi đám du đãng bị nhốt ở Trại Cửu Sừng. Gặp Đại
Cathay, cô báo cho chồng biết đã lo xong việc tổ chức cho Đại Cathay
vượt ngục. Đám lính gác sẽ làm ngơ cho Đại Cathay và một số đàn em trốn
ra khỏi trại. Một xuồng máy chờ sẵn sẽ đưa đám tù ra khơi, có tàu hải
quân do Nhân bố trí sẵn rước về đất liền. Để mua chuộc đám lính gác,
Nhân đưa cho Đại một chiếc áo bluson và dặn dò kỹ lưỡng. Nhìn bề ngoài,
nó chỉ là một chiếc áo lạnh rẻ tiền, sau lưng có một con rồng ấp quanh
bản đồ Việt Nam. Loại áo này bán nhan nhản dọc các tiệm đường Lê Thánh
Tôn, trong chợ Dân Sinh… chủ yếu để đám lính Mỹ sắp hồi hương mua về làm
kỉ niệm.
Khi chuyển áo cho Đại Cathay, tên lính
canh của trại hướng nghiệp Phú Quốc thấy nó nặng hàng ký nên đâm nghi
ngờ. Lần theo lưng áo hắn sờ thấy giữa hai lần vải có hàng chục miếng
kim loại mỏng được khâu đầy trong đó. Đoán là vàng, tên lính canh định
lôi ra khám xét. Lập tức cái liếc xéo mắt của tên sĩ quan đứng cạnh đã
ngăn hắn lại. Tên lính đành trả lại áo cho Đại Cathay mang về phòng.
Theo lời đồn đại của giới giang hồ thì
khi về phòng, Đại Cathay đã xé chiếc áo lấy ra đúng 62 lá vàng loại 1
lượng khâu trong đó. Với số vàng này, Đại đã mua chuộc đám cai ngục để
chúng bố trí cho lính gác làm ngơ khi Đại bỏ trốn.
Đi theo Đại Cathay có khoảng một chục đàn
em trong đó có Xì kíp, Lắm Mổ bụng, Hùng Mỏ chuột, Hải Súng và Lâm Chín
ngón… Đến phút cuối, Đại Cathay theo lời Hải Súng tham mưu, quyết định
để Lâm Chín ngón – gã đệ tử thân nhất – ở lại. Đại nói với cả đám :
- Thằng Lâm lóc chóc, dễ làm bể chuyện
lắm. Vả lại, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, nó còn trẻ, tội lắm. Chi
bằng để nó lại, mình thoát rồi lo cho nó về sau an toàn hơn.
Trước giờ khới sự, Đại Cathay gọi Lâm Chín ngón đến và bảo :
- Mày phải bỏ xì ke đi, hại lắm. Tao chích cho mày một lần cuối cùng, sau đó là phải chừa hẳn, nếu không đừng trách.
Đại đã tự tay chích cho Lâm một mũi gấp
đôi đô bình thường do chính tay Hải Súng pha chế, có độn thêm một ít tân
dược để tăng nồng độ. Phê thuốc, Lâm Chín ngón quay ra ngủ say như
chết. 12 giờ đêm ngày 7.1.1967, Đại Cathay dẫn đàn em đào thoát ra
ngoài. Theo sự phân công của Đại Cathay, đám tù trốn trại chia làm hai
tốp. Tốp thứ nhất gồm năm tên đi trước để nghi binh. Tốp thứ hai, có Đại
Cathay và Hải Súng chạy theo hướng bờ biển. Bất ngờ, khi cả hai tốp vừa
vọt ra khỏi vòng rào thì phía trại báo động inh ỏi. Tốp thứ nhất, gồm
Xì kíp, Hùng Mỏ chuột,.. bị tóm cổ lại ngay. Đại Cathay và Hải Súng vội
đổi kế hoạch, chạy lên phía Bắc đảo, lần vào khu núi tượng.
Đến
đây, không ai còn tận mắt gặp lại Đại Cathay và Hải Súng. Và hàng loạt
giai thoại giải thích sự mất tích của hai tên du đãng đầu sỏ bắt đầu
xuất hiện.
Theo hồ sơ về cái chết của hai tên du
đãng mà chúng tôi có được : Biết không trị nổi Đại Cathay, lại nhiều lần
bị tên đãng làm bẽ mặt, tướng Sáu Lèo Nguyễn Ngọc Loan rất hận, tìm
cách loại trừ vĩnh viễn Đại Cathay. Khi biết cô Nhân – vợ Đại – đang tìm
cách lo lót tổ chức cho Đại Cathay vượt ngục… Nguyễn Ngọc Loan đã chỉ
đạo cứ để cho Đại Cathay thực hiện kế hoạch. Đến giờ chót, theo lệnh của
tướng Loan, toàn bộ toán lính gác của trại hướng nghiệp bất ngờ bị đổi.
Toán lính gác mới ráo riết truy kích đám tép riu, còn Đại và Hải, chúng
cố ý để cho đào thoát vào núi Tượng. Sau đó, Loan cho một tiểu đội biệt
kích do thiếu úy Trần Tử Thanh chỉ huy, được trực thăng chở từ Sài Gòn
ra truy kích Đại và Hải, bắn hạ chúng. Diệt xong, toán biệt kích dù phải
đắp mộ, đề bia tử tế để dễ bề nhận diện và gây dư luận.
Chính thiếu úy Trần Tử Thanh sau này đã
từng huênh hoang khoe với nhiều phóng viên của một số tờ báo ở Sài Gòn
trước 1975 rằng chính tay y đã nổ súng hạ gục Đại Cathay. Khá nhiều
người cũng biết rõ ngọn nguồn sự việc, song trước khi chính quyền cũ sụp
đổ, không một tờ báo nào dám viết về âm mưu hại địch thủ của tướng
Loan. Vì vậy, lời đồn đại, đoán non đoán già vẫn cứ loan ra mãi, đắp
thêm chất huyền thoại vào cuộc đời và cái chết của Đại Cathay – tên du
đãng ngoại hạng !
Yên Huỳnh (theo Internet)
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét