*
20. CÁCH MẠNG VĂN HOÁ TẠI THỦ ĐÔ BẮC KINH
Với
sự hậu thuẩn của Mao, sinh viên học sinh bắt đầu ồ ạt xuống đường càn
quét thành phần mà họ cho là “tư sản”. Bọn Vệ Binh Ðỏ xông vào nhà
riêng, lục soát các chung cư để thẩm vấn và tìm bằng chứng chống lại con
đường tiến đến chủ nghĩa xã hội.
Ngay
từ đầu chiến dịch, hệ thống y tế trở thành mục tiêu hàng đầu của Vệ
Binh Ðỏ. Ba trong số các thứ trưởng Y Tế đang cư ngụ trong chung cư
chúng tôi ở đã bị các nhân viên của bà Giang Thanh giả dạng vệ binh đỏ
vào nhà lục soát. Tôi sống trong kinh hòang vì lo một ngày không xa sẽ
tới phiên nhà mình bị khám xét. Muốn tránh khỏi bị hảm hại tôi, thay vì ở
nhà, tôi xin Mao tạm trú ngay trong cơ quan ở Trung Nam Hải.
Mao
đồng ý, ông ta giao tôi công việc đọc các bản báo cáo, chọn lựa những
tin quan trọng để trình lên Mao. Tình hình chính trị trong nước đang
trong giai đoạn hỗn loạn. Các bản báo cáo từ bốn phương gởi về tới tắp.
Ban tham mưu của Mao cũng chẳng thế nào đọc hết.
Tôi
thích công việc mới vì đây là dịp để đọc những tin rất là bí mật,
trong số đó có những biên bản của ban lãnh đạo trung ương của tổ chức
Vệ Binh Ðỏ. Nhưng dần dần ngay tại Trung Nam Hải cũng không còn là một
chỗ trú an toàn. Chu Ân Lai cũng đang bị nghi ngờ. Chu Ân Lai bị một số
thành viên trong nhóm Giang thanh tố cáo là phản đảng. Bằng chứng đến
từ một tờ báo độc lập phát hành từ những năm 1930 tại Thượng Hải. Khi
Mao và tôi đang tắm trong hồ bên trong nhà thì Chu đến, kẹp trong nách
bản sao của tờ báo. Mao thỏa mản với báo cáo của Chu Ân Lai và trách cứ
thái độ làm việc vô trách nhiệm của đám phụ tá của Giang Thanh.
Trường
hợp của Ðiền Gia Anh cũng chưa được giải quyết xong. Nhiều nhân vật ở
Trung Nam Hải vẫn còn xúc động khi cái chết của anh ta. Ðiền Gia Anh bị
buộc tội phản bội và tất cả chúng tôi, những người trước đây, có liên
hệ đến anh ta đều bị nghi ngờ. Chu Ân Lai, vẫn trung thành đối với Mao,
đã chỉ thị cho Uông Ðông Hưng tăng cường việc bảo vệ anh ninh cho Mao.
Uông Ðông Ưng đã ra lịnh cho một viên phụ tá của y, có tên Vũ Quang,
tiến hành việc điều tra tình hình và bảo đảm an ninh thêm cho Mao. Các
công nhân viên làm việc trong các cơ quan đảng và chính phủ ở Trung Nam
Hải được lịnh viết các bản kiểm thảo cá nhân và báo cáo nếu họ phám
phá ra các hành vi chống lại Mao Chủ Tịch của các đồng nghiệp khác.
Trong
vài tuần lễ sau đó, tôi bị bà góa phụ của Ðiền Gia Anh là Tổng Sương
tố cáo. Thật ra bà ta muốn chứng tỏ bà và người chồng đã chết của bà
không có liên hệ gì về chính trị. Nếu không chứng tỏ như vậy, bà Tổng
Sương mãi mãi sẽ bị gán cho tội danh là vợ của một tên phản đảng. Tô
cáo tôi là cách để chứng tỏ sự trung thành với đảng của bà ta. Một bí
thư của Ðiền Gia Anh là Phàn Tiên Tri, cũng tố cáo tôi. Nhưng khác với
bà vợ của Ðiền Gia Anh, Phàn Tiên Tri, lại có bằng chứng. Họ Phàn báo
cáo lại một buổi thảo luận giữa tôi, Uông Ðông Hưng và Lý Khắc, tùy viên
cũ của Mao, trên một chuyến xe lửa vào năm 1963. Hôm đó, tôi phê bình
chính sách đấu tranh giai cấp của Mao. Tôi không thích “chiến dịch giáo
dục xã hội chủ nghĩa” mới do Mao đề ra. Phàn Tiên Tri báo cáo là tôi
đã nói rằng “Chủ Tịch không muốn nhân dân có ngay cả một phút hòa bình.
Ngay sau khi họ vừa sản xuất đủ gạo ăn, Chủ Tịch đã kiếm chuyện khác
ngay.” Thật ra gã họ Phàn chưa hề nghe tôi nói như vậy nhưng nội dung
thì đúng như vậy vì Lý Khắc đã báo cáo với Ðiền Gia Anh trước đó.
Cũng
may là Uông Ðông Hưng đã bảo vệ tôi. Họ Uông cũng chẳng có chọn lựa
nào khác. Tôi và y có một mối liên hệ quan trọng ở Trung Nam Hải. Uông
Ðông Hưng là người giới thiệu tôi làm y sĩ riêng cho Mao Chủ Tịch, nếu
tôi là tên phản động thì họ Uông cũng sẽ là tên phản động theo. Nguy
khốn hơn nữa là có mặt Uông Ðông Hưng trong khi tôi phát biểu như vậy,
nếu y nghe mà không báo cáo với cấp trên chẳng kác gì y cũng đồng ý với
quan điểm của tôi.
Hai
lá thư tố cáo tôi hiện đang nằm trong tay Uông Ðông Hưng. Nếu y gởi
chúng đến Giang Thanh và đồng bọn, tôi tức khắc sẽ vô khám. Uông Ðông
Hưng cũng không dám đốt hai lá thư. Y bèn dấu chúng trong phòng riêng
của ông ta. Họ Uông cũng đồng thời ra lịnh cho Vũ Quang, lúc đó đang
điều tra tại Trung Nam Hải, để tên nầy ra lịnh cho tên họ Phàn im mồm
lại, đừng tố cáo tôi nữa. Khi trường đào tạo cán bộ Ngày Bảy Tháng Năm
được thành lập và nhiều triệu tình nghi từ các lớp “Nghiên Cứu Giai
Cấp”, trong đó có cả Phàn Tiên Tri, bị đày đi Giang Tây. Họ Phàn ở lại
Giang Tây mãi đến 1978.
Ngay
sau khi chuyện tố cáo tôi tạm lắng dịu thì đến chính bản thân Uông
Ðông Hưng cũng bị tố cáo. Các phụ tá họ Uông nỗi lên chống lại. Chúmg
viết nhiều biểu ngữ tố cáo họ Uông, cho rằng Uông Ðông Hưng đáng bị
thiêu sống. Tư dinh của Uông Ðông Hưng không còn là chỗ an toàn nên
cuối cùng Uông buộc lòng phải giải quyết số phận của các tài liệu.
Uông
Ðông Hưng đem các lá thư tố cáo đến gặp Chu Ân Lai và mong rằng họ Chu
cất giữ dùm những tài liệu nầy. Chu Ân Lai rất lo ngại. Việc giữ những
tài liệu nguy hiểm nầy giống như cầm cục than nóng trên tay. Nhưng họ
Chu cũng cần Uông Ðông Hưng bảo vệ nên cuối cùng phải chấp nhận giữ dùm
các lá thư tố cáo.
Cuộc
tấn công vào Uông Ðông Hưng không diễn ra quá lâu. Mao can thiệp và
chấm dứt chiến dịch. Mao chỉ thị cho Chu Ân Lai, và Chu Ân Lai lại lần
nữa chuyễn chỉ thị cho các cấp rằng không có một cán bộ nào đang phục
vụ trong bộ tham mưu của Mao là thuộc thành phần phản động. Họ Uông nắm
lấy cơ hội tổ chức cuộc phản công nhắm vào các thành phần chống đối.
Kẻ nào thù ngịch với y, họ Uông lập tức gởi chúng đi lưu đày ở Trường
Ðào Tạo Cán Bộ Giang Tây ngay. Ðơn vị của Uông Ðông Hưng, nhờ vậy, đã
trở thành đơn vị duy nhất tồn tại trong Cách Mạng Văn Hóa.
Mặc
dù được Uông Ðông Hưng bảo vệ chặt chẻ, Mao càng ngày càng cảm thấy
bất an. Y ra lịnh di chuyển chỗ ở hai lần kề từ khi trở về Bắc Kinh vào
tháng Bảy 1966. Trong thời gian nầy, dưới áp lực nặng nề của cuộc Cánh
Mạng Văn Hóa, Mao cũng tạm thời ngưng bớt các chuyện tình ái lăng
nhăng chung quanh ỵ. Tuy nhiên việc tổ chức các buổi dạ vũ thì vẫn còn.
Khi Giang Thanh trở lại Trung Nam Hải, bà ta thỉnh thoảng cũng tham gia
các buổi dạ vũ. Tôi sững sờ khi gặp lại Giang Thanh. Bà ta thay đổi
nhiều quá. Ăn mặc theo lối đàn ông, áo quần rộng thùng thình trong giống
như một tên độc tài. Bà hiện giữ trong tay sinh mạng nhiều triệu
người. Giang Thanh ngay cả thuyết phục được Mao để từ bỏ các buổi dạ
vũ, mà theo bà là “văn hóa tư sản” nầy. Mao Trạch Ðông, mấy hôm sau,
than thở với tôi “Tôi bây giờ chẳng khác gì một thầy tu.”
Nhưng
chẳng ngưng được bao lâu thì trò chơi cũ tái lập ở phòng 118. Các nàng
thiếu nữ trẻ trung được dâng tới cho Mao. Những buổi dạ vũ được tái tổ
chức. Trong lúc ngoài sân Thiên An Môn cuộc cách mạng văn hóa đang tới
đỉnh cao. Cả Trung Quốc đang chìm trong hỗn loạn, Mao vẫn tiếp tục đời
sống của một đế vương bên cạnh các cung nữ hầu hạ suốt ngày đêm bên
trong tòa nhà Nhân Dân Ðại Sảnh.
Nhiều
phụ nữ trước đây đã từng dan díu với Mao và nay đang bị nghi ngờ trong
chiến dịch Cách Mạng Văn Hóa cũng tìm đến cầu cứu Mao. Trương Ngọc
Phượng là một thí dụ điễn hình. Khoảng đầu tháng 11 năm 1966, Ngọc
Phụng đến Trung Nam Hải, mang theo một chai rượu và một gói kẹo để biếu
Mao. Vì Ngọc Phụng không thể xin gặp Mao trực tiếp nên nàng ta phải nhờ
qua trung gian của bà y tá trưởng. Trong thời gian nầy, Ngọc Phụng vẫn
còn là một tiếp viên trên chiếc xe lửa đặt biệt của Mao. Ðám phản loạn
trong Bộ Giao Thông Vận Tải vừa lật đổ viên Bộ Trưởng và chiếm đoạt
hết quyền hành. Trương Ngọc Phượng là một đảng viên trung thành với
thượng cấp, vì vậy nàng cũng bị họa lây. Việc nàng viếng thăm Mao chẳng
qua là nhờ Mao bảo vệ nàng. Nàng rất lấy làm thỏa mản với kết quả, Mao
chẳng những đã tiếp mà còn hứa bảo vệ nàng.
Lưu,
một bạn gái khác của Mao từ Ðoàn Văn Công cũng đang lâm nạn. Lưu cũng
tìm đến Mao để xin cứu mạng. Lưu cùng đi với hai cô gái khác. Khi họ
vừa gặp bà y tá trưởng đã khóc lăn lóc. Bọn phản loạn trong đoàn văn
công vừa lật đổ ban lãnh đạo đoàn, tống cổ đào kép ra đường. Ba nàng đã
lang thang hai ngày không nơi nương tựa. Mao tiếp cả ba em một lúc, và
trấn an “Nếu họ đuổi mấy em đi thì qua đây tá túc với qua vậy. Bọn
chúng tố cáo các em đang bảo vệ các ông vua phong kiến hả, thì cứ coi
ta đây như là vua vậy.”
Lưu
là người có lợi nhất. Khi Mao chỉ thị cho Diệp Quần, vợ của Lâm Bưu
chấm dứt việc tấn công các cô bạn của y, thì Diệp Quần không những tuân
lịnh mà còn đề nghị nàng Lưu vào chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Cách Mạng của
Ðoàn Văn Công Không Quân Trung Quốc. Nàng Lưu, nhờ vậy, từ môt cô vũ
nữ thất nghiệp, đi lang thang trở nên một cán bộ cao cấp trong cách
mạng văn hóa.
Lưu
và mấy cô bạn sau đó đã trở lại Trung Nam Hải ăn nằm với Mao. Mao
thường dành nhiều ngày để hủ hỉ với mấy em, mặc cho bên ngoài đang nỗi
giông nỗi tố. Trong thời gian nầy, Giang Thanh hay xuất hiện ở Trung Nam
Hải. Nhiều khi bà ta đến chẳng thông báo gì cả, làm mấy em của Mao
nhiều phen khiếp vía. Mỗi lần như vậy thì bà y tá trưởng chỉ đủ thời giờ
cảnh giác cho các em trốn trong phòng riêng của Mao. Việc nầy cũng làm
cho Mao tức giận và chỉ thị “Các lãnh đạo cao cấp của đảng đến gặp tôi
đều phải xin phép trước, tại sao Giang Thanh thì không ?” Từ đó và mãi
đến khi Mao chết, ngay cả Giang Thanh cũng phải xin phép trước mới gặp
được Mao.
Tình
bạn giữa Lưu và Diệp Quần được tiếp tục. Vào năm 1969, Lưu có thai.
Diệp Quần cho rằng cha của bào thai phải là Mao Trạch Ðông nên quan tâm
rất đặt biệt. Bà ta sắp xếp cho Lưu được nằm tại Tổng Y Viện Không
Quân trong thời gian chờ sinh đẻ. Khi Lưu hạ sinh một đứa con trai.
Diệp Quần vui mừng la lớn “thật là một tin mừng vĩ đại, Mao Chủ Tịch có
nhiều con, nhưng đứa thì chết, đứa còn sống thì bịnh. Cháu bé trai nầy
sẽ tiếp tục nối dõi tông đường cho Mao Chủ Tịch.” Nhiều người nhìn
thằng bé đều công nhận chú giống hệt Mao. Tôi viếng thăm Lưu ở bịnh
viện, cô ta kể lại chuyện Diệp Quần. Tôi nghe nhưng không nói gì, tôi
không cho ai biết là Mao đã tuyệt đường con cái.
Năm
1967, Trung Quốc rơi vào hỗn loạn. Ðánh nhau đã bùng nỗ giữa các phe
vì nhiều phe đã có súng ống. Các cơ quan đảng đoàn gì đều phân hóa trầm
trọng. Khẩu hiệu của bọn phản loạn là “Lật đổ hết mọi thứ” và “Phát
động chiến tranh nội chiến”. Mao đứng về phe phản loạn. Y nói với tôi
cuộc cách mạng văn hóa không thể thành công nếu chúng ta không ủng hộ
bọn tả khuynh. Chính vì thế, đích thân Mao ra lịnh cho quân đội ủng hộ
cánh phản loạn. Mục đích chính của quân đội là ủng hộ các lực lượng phản
loạn, huấn luyện quân sự cho đám Hồng Vệ Binh và quân sự hóa toàn bộ
các cơ quan chính phủ. Trong vài tháng khoảng 2 triệu quân đã được động
viên để gíup cánh tả.
Tại
Bắc Kinh, Mao dựa vào lực lượng an ninh thuộc Binh Ðòan Bảo Vệ Trung
Ương của Uông Ðông Hưng. Binh Ðoàn nầy còn mang biệt danh là binh đoàn
8341, không trực thuộc Bộ Tổng Tham Mưu. Mao có hệ thống liên lạc thẳng
với Uông Ðông Hưng mà không cần phải thông qua hệ thống rườm rà của
Lâm Bưu. Tuy nhiên Mao lại ít khi phải gặp Uông Ðông Hưng như tôi, nên
nhiều khi tôi lại là kẻ chuyển giao mệnh lệnh từ Mao đến Uông Ðông
Hưng.
Vào
mùa xuân 1967, tôi chuyển lịnh từ Mao xuống cho Uông Ðông Hưng để đem
quân thuộc Binh Ðoàn Bảo Vệ Trung Ương đến hàng loạt các nhà máy ở Bắc
Kinh, bắt đầu là nhà máy tơ sợi. Tới phiên họ Uông, y lại ra lịnh cho
một phụ tá của ông ta để thiết lập văn phòng gọi là “ủng hộ cánh tả”,
văn phòng nầy lại thành lập một “ủy ban quân quản”, và ủy ban nầy cữ ra
hai ủy viên để chiếm giữ nhà máy tơ sợi Bắc Kinh.
Mao
cũng bắt đầu tỏ ra nghi ngờ tôi, lý do là tôi không thích liên quan
đến chính trị. Dấu hiệu khó chịu đầu tiên của tôi mà tôi cảm thấy xảy
ra vào ngày 13 tháng Bảy năm 1967. Hôm đó, Mao đi Vũ Hán và đó cũng là
lần đầu tiên Mao không mời tôi đi theo. Lâm Bưu đề nghị một bác sĩ quân
y thuộc Bộ Quốc Phòng tháp tùng Mao. Tôi biết nguy cơ đang đến, cả
Uông Ðông Hưng cũng cảm thấy điều nầy. Họ Uông tin chắc chắn rằng đây
lại là tác phẩm của Giang Thanh.
Bạo
động của Cách Mạng Văn Hóa tiếp tục lan tràn. Những cuộc ấu đả, đánh
đập luôn xảy ra. Tình trạng tại Vũ Hán vô cùng nguy ngập đến nỗi Mao
phải thân chinh đi giảng hòa. Bắc Kinh đang trên bờ vực thẳm của hỗn
loạn. Với Mao đang trên đường kinh lý, mọi quyền hành tập trung trong
tay Giang Thanh. Uông Ðông Hưng lo sợ dùm sinh mạng tôi nên khuyên “phải
bám lấy Trung Nam Hải, đừng đến nhà máy sợi. Nếu có chuyện gì xảy ra
thì chạy đi Vũ Hán ngay.” Tôi nghe lời Uông Ðông Hưng mà ở lại Trung Nam
Hải, nhưng chỉ ở lại để chứng kiến thảm trạng đang sắp sửa xảy ra cho
những lãnh đạo cao cấp nhất của đảng và nhà nước. Chủ Tịch Nhà Nước Lưu
Thiếu Kỳ là đối tượng hàng đầu của Cách Mạng Văn Hóa tại Bắc Kinh.
Nhiều trăm Vệ Binh Ðỏ tập trung trước cỗng phía tây của Trung Nam Hải,
hô to khẩu hiệu đòi lật đổ Lưu Thiếu Kỳ. Dọc bờ tường Trung Nam Hải
treo một khẩu hiệu thật to để chống lại một người mà cách đây không lâu
Mao đã chọn làm người kê vị mình. Ðến buổi chiều con số tập trung ngày
càng đông, xe cộ ngừng chạy, giao thông tắc nghẻn, mùi hôi hám bốc lên
từ đám người chen lấn nhau giữa cơn nắng hè tháng Bảy. Chưa bao giờ
trước đó Trung Nam Hải, thủ phủ của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa
lại bị bao vây như thế nầy. Ðám vệ binh của Uông Ðông Hưng, những người
có trách nhiệm bảo vệ các lãnh đạo tối cao, đứng một cách thụ động bên
cạnh đám đông mỗi lúc càng đông thêm.
Sáng
ngày 18 tháng Bảy, trong lúc tôi đang ngồi đọc tờ báo buổi sáng thì
một anh bảo vệ chạy vào báo “Chủ Tịch Lưu Thiếu Kỳ đang bị đấu tố trước
cửa dinh Chủ Tịch Nước.”, tôi tức khắc chạy ra xem.
Một
đám đông đã tập trung. Ðám nầy phần lớn là cán bộ từ Bam Thư Ký thuôc
Hội Ðồng Tổng Lý. Binh sĩ từ Cục Bảo Vệ Trung Ương cũng có mặt nhưng
chỉ đứng nhìn. Không một ai giúp ông ta chút gì cả. Lưu Thiếu Kỳ và vợ
là Vương Quang Mỹ, đang đứng giữa trung tâm đám đông, đang bị bọn cán
bộ trong ban thư ký xô đẩy và đấm đá. Áo sơ-mi của Lưu Thiếu Kỳ bị rách
tả tơi. Nhiều người kéo cả tóc ông ta. Khi tôi cố lại gần để nhìn cho
rõ thì thấy một vài người tréo tay Lưu Thiếy Kỳ, trong lúc tên khác cố
đẩy ông ta qùy trong vị trí “máy bay đang đáp”. Cuối cùng, chúng bắt
ông ta nằm sắp, mặt úp gần sát đất, tên thì đá vào lưng, tên thì táng
tai vào mặt ông ta. Tôi không còn đủ sức đứng nhìn. Lưu Thiếu Kỳ trong
thời gian đó đã là một ông già, và trên mọi danh nghĩa, ông ta còn là
Chủ Tịch nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa.”
Tôi
rời quang cảnh chỗ Lưu Thiếu Kỳ và đi dần đến tư dinh của Ðặng Tiểu
Bình, Tổng Bí Thư Ðảng và vợ là Trác Lâm. Sau đó tôi lần tới chỗ Ðào
Trú và vợ là Tăng Trực cũng đang bị đấu tố. Cả hai cặp vợ chồng Ðặng
Tiểu Bình và Ðào Trú đang bị chửi bới, xô đẩy nhưng không có đánh đập.
Tôi gặp Dương Di Ðông, Phó Tư Lịnh Binh Ðoàn Bảo Vệ, cũng đang đứng xem.
Họ Dương cho tôi biết, y đã báo cáo cho Uông Ðông Hưng nhưng không
nhận được chỉ thị trả lời.
Ba
ngày sau khi các lãnh tụ trung ương bị đấu tố, Uông Ðông Hưng gọi tôi.
Y đã tháp tùng Mao đến Thượng Hải và Mao muốn tôi trình diện ông ta ở
Thượng Hải tức khắc. Mao đang bị vừa đau cuống họng vừa bộ phận sinh
dục của y cũng ghẻ lở. Tôi lưu ý ông ta bịnh ghẻ lở dể bị truyền nhiểm
qua những cuộc làm tình nhưng ông ta chẳng thèm để ý.
Mao
Chủ Tịch muốn biết tình hình đang xảy ra tại Trung Nam Hải. Tôi báo
cho ông ta biết phe tả đã chiếm cả dinh Chủ Tịch Nhà Nước, Lưu Thiếu
Kỳ, Ðặng Tiểu Bình, Ðào Trú đều bị đấu tố. Mao yên lặng không nói gì.
Ðêm đó, Mao cho vời tôi đến và lặp lại những gì tôi thấy một lần nữa.
Sau đó ông ta nói “họ không nghe lời tôi”. Mao đang ám chỉ Ủy Ban Cách
Mạng Văn Hóa trong đó có vợ ông ta. Mao nói với tôi “tôi đã chỉ thị cho
họ không được đụng chạm đến 3 lãnh đạo, nhưng họ không nghe.” Tôi kết
luận là Mao không ra lịnh làm công việc ấy.
Trong
thời gian Mao vắng mặt, Bắc Kinh nằm trong tay quân phe tả. Bọn Vương
Ly và Quan Phong xoay sang tố cáo cả người bạn chiến đấu ngày xưa của
Mao là Thống Chế Trần Di. Thống chế họ Trần nhiều lần phê bình Cách
Mạng Văn Hóa. Phe tả chiếm cả bộ ngọai giao của Trần Di và đốt cháy tòa
tham vụ Anh thành bình địa. Mao trở lại Bắc Kinh vào tháng Tám, nghe
tin nầy, tức khắc ra lịnh loại bỏ hai tên nầy tức khắc. Tuy nhiên những
tên quá khích nầy chỉ là những vật tế thần. Kẻ thực sự đứng sau bức màn
để điều khiển mọi thứ là Khanh Sinh, Trần Bá Ðạt và Giang Thanh. Mao
cũng tỏ ra khó chịu với hành vi của Giang Thanh nhưng không làm gì để
ngăn chận.
Tháng
Tư năm 1969, những ủy viên trung ương đảng không bị thanh trừng chuẩn
bị Ðại Hội Ðảng lần thứ chín. Ðường lối “lãnh đạo tập thể” và “chống
chủ nghĩa phiêu lưu” được đề ra trong Ðại Hội 8 đã bị hủy bỏ. Sự suy
tôn cá nhân đã đạt đến đỉnh cao. Cả Trung Quốc đều mang hình Mao, đi
đâu cũng lận theo cuốn Mao Tuyển nhỏ màu đỏ. Ngay cả một cái biên nhận
nhỏ trong tiệm tạp hóa cũng in thêm một câu nói vàng ngọc của Mao Chủ
Tịch. Buổi sáng trước khi đi làm đều phải cúi lạy bức hình Mao, chiều về
cũng cúi đầu bái lạy và sám hối những điều mình đã sai trong ngày hôm
đó.
Còn
“chủ nghĩa phiêu lưu” thì sao ? Kết quả của chính sách Bước Tiến Nhảy
Vọt là khoảng từ 25 đến 30 triệu dân Trung Quốc đã chết. Cách Mạng Văn
Hóa đã đưa quốc gia vào con đường hỗn loạn, tàn phá con người, gia
đình, tình bạn và mọi cơ cấu của xã hội Trung Quốc.
Lưu
Thiếu Kỳ, chủ tịch Nhà Nước, người đã bị Mao đổ lỗi cho mọi điều mà y
cho là sai trong hội nghị 8, chẳng những bị loại bỏ mà còn bị trục xuất
ra khỏi đảng. Năm 1969, tôi không biết Lưu Thiếu Kỳ đâu nhưng không
dám hỏi ai. Thật lâu sau tôi mới biết rằng ông ta đã chết.
Ðặng
Tiểu Bình cũng bị loại. Hầu hết các lãnh đạo cấp tỉnh cũng bị thanh
trừng. Các cơ cấu lãnh đạo địa phương nằm trong tay các Ủy Ban Cách
Mạng. Ða số ủy viên được bầu ra trong Ðại Hội 8 đã bị loại. Những
người, trước đây đồng minh nhau để loại bỏ lớp gìa cũng bắt đầu căng
thẳng. Hai Nhóm nỗi bật trong số nầy, một nhóm ủng hộ Lâm Bưu và nhóm
khác ủng hộ Giang Thanh. Cả hai đang cố gắng để đưa vào Bộ Chính Trị
người của họ.
Chu
Ân Lai, một trong những lãnh đạo tối cao của đảng còn sống sót, rõ
ràng là đang ở trong tình trạng khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Ông
ta chưa bao giờ thảo luận về chính trị với tôi trước đó, nhưng một buổi
tối khi gặp tôi ngang qua nhà của Uông Ðông Hưng, Chu Ân Lai kéo tôi ra
một góc để nói chuyện. Ông ta thắc mắc Mao đang nghĩ gì về tương lai
của cơ cấu lãnh đạo đảng. Vì những lời tố cáo chống lại Chu Ân Lai đến
từ phía Giang Thanh, tôi nghĩ là mình cũng nên cho ông ta biết vài điều
để ông ta phòng thân “Ngay từ khi chiến dịch Cách Mạng Văn Hóa bắt đầu,
Thủ Tướng chính là đối tượng của họ. Tôi giải thích cho ông ta rằng
Giang Thanh nói rằng Cách Mạng Văn Hóa là cuộc đấu tranh giữa cách mạng
mới và cách mạng cũ. Theo Giang Thanh “cách mạng cũ” chẳng ai xa lạ là
Chu Ân Lai. Tôi cũng cho y biết là Mao Chủ Tịch cảm thấy rất khó chịu
trước cuộc đấu tố do phong trào “16 tháng Năm” tổ chức. Hiện nay đám
phản loạn nầy vẫn còn đang âm mưu chống lại ông ta.
Nghe
xong Chu Ân Lai cảm thấy vô cùng chán nản, y nói “Trong mấy chục năm
qua, tôi đã làm tất cả những gì làm được để giúp đở Giang Thanh”. Họ
Chu còn kể lể rằng hồi thế chiến thứ hai, khi ông ta còn ở Nam Kinh,
Gianh Thanh bị đau răng, đích thân ông ta phải bay đến Diên An để đưa bà
ta xuống Nam Kinh để nhổ răng. Trong thời gian bà ta đi Liên Sô vào
lần 1949 và 1956, chính ông ta cũng là người đã sắp xếp mọi thủ tục.
Chu Ân Lai cũng năn nỉ tôi đừng tiết lộ những tin tức về việc Giang
Thanh và đồng bọn đang âm mưu hảm hại y cho ai biết.
Chu
Ân Lai, hơn bất cứ lãnh đạo nào, đã trung thành Mao một cách tuyệt
đối. Trung thành đến nỗi có lần Lâm Bưu đã phê bình Chu như là một “đầy
tớ ngoan ngoản” của Mao. Chu không phải trung thành mà phải nói cho
đúng chữ là phụ thuộc.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét