*
16. MÂU THUẨN LUẬN TRONG TƯ TƯỞNG MAO TRẠCH ĐÔNG
Vào
mùa hè năm 1962, Mao tái xuất hiện sau một thời gian ngắn im lặng điều
nghiên tình hình. Mao nói với tôi rằng ông ta sẽ triệu tập hai hội
nghị đảng trong vòng một tháng. Nghe xong tôi biết ngay rằng Mao đang
chuẩn bị phản công nhưng không biết Mao nhắm vào đối thủ nào trước.
Hội
nghị thứ nhất được triệu tập ở Bắc Ðái Hà vào ngày 6 tháng Tám năm 62.
Hội nghị nầy tương đối nhỏ, chỉ bao gồm các lãnh đạo cấp tỉnh và cấp
bộ trong chính phủ. Tại đây, Mao đã đọc một diễn văn nẩy lửa với chủ đề
“Giai cấp: tình hình và mâu thuẫn.” Mao đã dành hết thời gian mấy
tháng trong hậu trường để công thức hóa hệ thống lý luận của y dựa trên
căn bản lý thuyết của chủ nghĩa Mác Lê-Nin. Bằng việc đưa đạo đức cộng
sản vào lý luận, Mao tin tưởng có thể động viên được quần chúng để
chống lại các lãnh tụ đảng mà Mao đang tìm cách loại ra khỏi vòng quyền
lực.
Quan
điểm của Mao có thể tóm lược rằng giai cấp sẽ không tự biến mất trong
quá trình tiến lên chủ nghĩa xã hội. Ngay cả sau khi tập thể hóa mọi
tài sản xã hội, giai cấp vẫn còn tồn tại, và vì vậy, cuộc đấu tranh
giai cấp vẫn còn tiếp diễn. Mâu thuẫn giữa giai cấp tư sản và giai cấp
vô sản, mâu thuẫn giữa con đường tiến lên chủ nghĩa xã hội và con đường
tiến lên chủ nghĩa tư bản vẫn còn tiếp tục, theo Mao, cuộc đấu tranh
khốc liệt giữa các giai cấp vẫn không ngừng xảy ra.
Trong
Hội Nghị Khoáng Ðại lần Thứ Mười của Ban Chấp Hành Trung Ương Ðảng thì
lý luận của Mao lại lần nữa được củng cố vững chắc hơn. Mao phát biểu
trong hội nghị nầy “Giai đoạn lịch sử từ cuộc cách mạng vô sản đến
chuyên chính vô sản và thời kỳ quá độ lên chủ nghĩa Cộng Sản có thể kéo
dài vài chục năm hay thậm chí lâu hơn, trong thời gian đó, cuộc đấu
tranh giữa hai giai cấp vô sản và tư sản, cuộc đấu tranh gay gắt giữa
hai con đường tư bản và vô sản vẫn còn tồn tại.”
Ngay
sau khi phát biểu như trên Mao lại nhấn mạnh rằng chính đảng Cộng Sản
Trung Quốc hiện nay là chỗ trốn an toàn cho bọn tư sản. Các phần tử tư
sản đang có mặt ngay trong nội bộ đảng. Hai diễn văn của Mao đầy những
lời thóa mạ, hằn học và nhằm vào một đối tượng rộng rải. Những lời phê
bình của Mao tập trung vào hàng loạt kẻ thù như Bành Ðức Hoài, Ðức Lạt
Ma Tây Tạng. Bành Ðức Hoài vừa đệ trình lên đảng một lá thư thỉnh
nguyện dài để xin phục hồi chính trị, tuyên bố rằng ông không chống lại
Công Xã Nhân Dân, và xác nhận ông chưa bao giờ xây dựng một lực lượng
chống đảng hay âm mưu với Sô Viết. Thay vì chấp nhận những lời thỉnh
cầu của Thống chế Bành Ðức Hoài, Mao lại tố cáo ông ta như một kẻ thù
của đảng, kẻ đang âm mưu với tất cả các lực lượng phản động quốc tế để
chống lại cách mạng vô sản.
Mao
cũng chĩa mủi dùi vào lãnh đạo Phật Giáo quốc doanh Tây Tạng, đức Lạt
Ma Panchen. Tưởng cũng nên nhắc lại, sau khi cuộc nỗi dậy giành độc lập
của nhân dân Tây Tạng bị thất bại vào 1959, đức Ðại Lạt Ma cùng hàng
trăm ngàn tăng sĩ và dân chúng đã vượt Hy Mã Lạp Sơn qua tỵ nạn chính
trị tại Ấn Ðộ. Trung Quốc đã dựng nên một lãnh tụ tinh thần mới Lạt Ma
Panchen. Tuy nhiên trong thời gian qua chính Lạt Ma Panchen cũng phàn
nàn chính sách cực tả của giới lãnh đạo Cộng Sản tại Tây Tạng. Quan
điểm của Lạt Ma Panchen được Lý Huệ Hán phụ trách Mặt Trận Ðoàn Kết của
đảng ủng hộ. Mao được dịp tấn công cả hai và sau đó Lý Huệ Hán đã bị
loại.
Vương
Giá Tường, thủ trưởng của văn phòng phụ trách liên lạc với các đảng
Cộng Sản nước ngoài, người đã đề nghị việc cải thiện quan hệ với Liên
Sô và các quốc gia Ðông Âu cùng lúc giảm bớt các khoản chi viện cho các
đảng Cộng Sản Á Phi Mỹ La Tinh, cũng bị tước bỏ mọi quyền hạn và bị
cho cái mủ xét lại. Mao thậm chí cho rằng việc hợp đồng xây dựng nhà
cữa ở vùng nông thôn là một tàn dư của chủ nghĩa tư bản nên y đã ra lịnh
chấm dứt tức khắc.
Mùa
thu năm 1962 là một bước ngoặt quan trọng đối với lịch sử của đảng CS
Trung Quốc và chính bản thân Mao. Việc Mao nhấn mạnh về sự tồn tại của
cuộc đấu tranh giai cấp ngay cả trong giai đoạn phát triển của chủ
nghĩa xã hội đã làm im lặng mọi chống đối vì sợ chụp cho cái mủ hữu
khuynh, tư sản. Tinh thần của Hội Nghị Bảy Ngàn đã hoàn toàn bị đảo
ngược.
Những
cuộc thanh trừng tiếp tục mãi đến sau tháng 9 năm 1962. Mao giao phó
trọng trách tổ chức hội nghị Ban Chấp Hành lần thứ 10 cho một đồng chí
tin cẩn của y là Khang Sinh. Khanh Sinh là một tay chân thân cận của
Mao từ những ngày còn ở Diên An. Họ Khang cũng là người đã đứng tên bảo
trợ cho Giang Thanh trong đơn gia nhập đảng Cộng Sản, và cũng là người
sắp xếp cho bà ta đi Diên An. Giang thanh và Khang Sinh đều sinh
trưởng ở Tỉnh Sơn Ðông và quen biết nhau từ lâu trước 1949.
Tôi
gặp Khang Sinh vào năm 1958. Ông ta không tích cực hoạt động nhiều sau
1949 vì bị bệnh phải nằm nhà thương một thời gian khá lâu. Khanh Sinh
xuất viện khi chiến dịch Bước Tiến Nhảy Vọt đang bắt đầu và họ Khang
trở nên một trong những người ủng hộ chính sách nầy nhiệt tình nhất.
Gianh Thanh có một sự kính trọng đặc biệt dành cho Khang Sinh thường
gọi y là Lão Khang để bày tỏ sự thân mật và kính trọng.
Tôi
thường tránh né gặp mặt Khang Sinh vì bản mặt y tiết lộ nét xấu xa,
độc ác. Họ Khang biểu thị cho mặt trái đen tối của đảng vì những công
việc dơ nhớp y đã làm. Hoạt động chính trị của họ Khang được đâỷ mạnh
sau hội nghị lần thứ mười của ban chấp hành trung ương. Khi Mao tấn
công Phó Thủ Tướng Tập Trọng Huân, tố cáo y thuộc phần tử Cao Cương, và
đang âm mưu chống lại đảng, y giao cho Khanh Sinh trách nhiệm điều tra.
Cuộc điều tra của Khanh Sinh đã làm trên ba trăm cán bộ đảng cao cấp
bị thanh trừng, trong đó có cả Bộ trưởng Lao Ðộng Mã Vân Thoại.
Tôi
biết Tập Trọng Huân rất rõ. Những tội trạng gán cho ông ta là hoàn
toàn bịa đặt. Nhưng công việc của Khang Sinh là tàn phá đối thủ. Những
cuộc điều tra của Khang Sinh đã đặt nền tảng cho Cách Mạng Văn Hóa sắp
xảy ra.
Giang
Thanh xuất hiện trước công chúng lần đầu tiên vào ngày 29 tháng Chín
năm 1962, trong dịp phu nhân của tổng thống Nam Dương Sukarno viếng
thăm Trung Quốc. Lần đầu tiên một tấm hình của phu nhân chủ tịch Mao
Trạch Ðông xuất hiện trên tờ Nhân Dân Nhật Báo. Sự xuất hiện của Giang
Thanh đã làm dư luận chú ý và đồn đãi. Ðối với nhiều người điều nầy
chứng tỏ sự thỏa thuận trong nội bộ đảng trước đây rằng vợ của Mao
tuyệt đối không được tham gia chính trị, đã bị vi phạm.
Giang
Thanh đi Thượng Hải để thực hiện công tác đầu tiên trong chức vụ thanh
tra văn hóa. Kha Khánh Thi, Bí thư Thượng Hải và là người trung thành
Mao triệt để, giới thiệu Gianh Thanh gặp Giang Chung Ðào, cán bộ phụ
trách công tác tuyên truyền tại Thượng Hải. Giang Thanh rất bận rộn với
chương trình thăm viếng và kiểm tra của bà ta, nào là thăm nhà hát
Opera, thăm các đoàn ca múa v.v.. Tới đâu Giang Thanh cũng nói “tôi chỉ
là một người lính trong mặt trận văn hóa, nhận chỉ thị từ Mao chủ tịch
để thanh tra mặt trận tư tưởng, tôi sẽ xem xét và báo cáo lên Chủ
tịch.”
Theo
Giang Thanh, Những gì đã khám phá, theo bà, là một thế giới băng hoại
của chế độ tư bản, còn dẫy đầy những biểu tượng tội ác của quá khứ.
Ngày 12 tháng Mười Hai, Mao yêu cầu tôi đọc một trong những báo cáo từ
các cuộc điều tra của Giang Thanh về văn hóa Trung Quốc. Mao phê trong
báo cáo “Cần xem xét.” Mao nói với tôi “chúng ta đã thiết lập một nền
tảng xã hội trong kinh tế nhưng trong thượng tầng kiến trúc, văn hóa và
nghệ thuật, đã chưa được thay đổi nhiều. Những con người đã chết vẫn
còn nắm quyền kiểm soát văn chương và nghệ thuật.”
Trong
vài tháng sau, Mao chĩa mủi dùi tấn công vào Liên Ðoàn Toàn Quốc Văn
Chương và Nghệ Thuật. Mao phê phán, trong suốt mười lăm năm qua, các tổ
chức và báo chí dưới quyền kiểm soát của họ đã không thi hành các
chính sách của đảng. Họ không phản ảnh cách mạng xã hội chủ nghĩa nhưng
đang lại tiến về phía xét lại.”
Không
phải là một việc tình cờ khi Mao đưa Giang Thanh tham dự vào các sinh
hoạt chính trị trong lúc đời sống chính trị của đảng Cộng Sản Trung
Quốc đang chuyển sang một thay đổi mới. Chưa đầy một tháng sau khi xuất
hiện công khai, Mao gặp người đẹp Trương Ngọc Phượng, người con gái
sau nầy đã trở nên người thân cận nhất của Mao. Tôi gặp cô ta lần đầu
tiên ở Hồ Nam trong một buổi dạ vũ do viên bí thư tỉnh ủy Hồ Nam tổ
chức để khoản đãi. Tất cả các nữ tiếp viên trên xe lửa của Mao đều được
mời, dĩ nhiên cả cô Trương Ngọc Phượng. Sau đó, Mao đích thân cầm tay
Phượng và dắt cô ta vào chiếc phòng ngủ đặt biệt của y. Trương Ngọc
Phượng ở lại với Mao suốt hai ngày, và sau khi xe lửa dừng lại, Mao chỉ
thị thuyên chuyễn nàng sang làm việc chỗ của y. Thế là Trương Ngọc
Phượng, từ một cô phục vụ trên xe lửa đà trở thành một trong những người
thân cận nhất của Chủ Tịch Mao Trạch Ðông.
Mao
thường được bao quanh bởi nhiều cô gái một lúc và ông ta cùng không
thích ở lại với một cô nào quá lâu. Ngay cả đối với Trương Ngọc Phượng,
Mao cũng để nàng ta ở lại trên xe lửa mỗi khi xe lửa dừng lại và xuống
thăm viếng các địa phương lân cận một mình. Tại mỗi địa phương, Mao
lại được bao quanh bởi nhiều cô gái khác. Trong thời gian ở lại nhà
quốc khác Thượng Hải, căn nhà do viên bí thư thành phố Kha Khánh Thi chỉ
thị xây dựng riêng cho Mao, Mao lại được tháp tùng bởi hai cô thư ký
trẻ mà y thích nhất trong giai đoạn đó. Mùa thu năm 1962, chúng tôi theo
chân Mao đi Thượng Hải. Y trú ngụ trong một khu dinh thự nguy nga Kha
Khánh Thi sửa sang dành riêng cho Mao và các lãnh tụ cao cấp trung
ương. Khu nhà xây theo lối kiến trúc của Nhật, trước đây thuộc quyền sở
hữu một nhà kỷ nghệ gia giàu có ở Thượng Hải. Một biệt thự là nơi Mao ở
lại, những khu khác là khu ăn chơi, giải trí với một phòng nhảy rộng
thênh thang. Mỗi khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, Mao thường dành hết
thời gian còn lại của buổi chiều đáp xe xuống trung tâm thành phố vui
chơi trong câu lạc bộ. Xe của Mao là chiếc ZIS đặc biệt, có khả năng
ngăn đạn cho Liên Xô chế tạo. Mao còn lận theo cả những tài liệu cần
phải đọc hay phải ký và ở lại đó mãi chơi với các cô thiếu nữ trẻ đẹp
tới khuya mới trở về nhà trọ.
Tôi
và hai cô thư ký trẻ thường tháp tùng Mao xuống câu lạc bộ. Giang
Thanh cũng có mặt ở Thượng Hải nhưng không hề đi theo Mao. Khi Mao trở
lại thì bà ta đã đi ngủ rồi. Thủ tục của hai người cũng khác nhau đến
nỗi họ hiếm khi gặp mặt nhau. Những ngày đó thì Giang Thanh biết quá rõ
những gì Mao đã làm đối với các cô thanh nữ xinh đẹp kia nhưng cũng
không thấy bà ta công khai phàn nàn gì. Tôi tin rằng Mao và Giang Thanh
cũng đã âm thầm thỏa thuận nhau là Mao sẽ không ly dị Giang Thanh và
Giang Thanh cũng không can thiệp vào chuyện tình ái lăng nhăng của Mao.
Mao có đủ lý do để tin là Giang Thanh sẽ giữ lời vì y biết quá rằng
không có Mao, Giang Thanh sẽ chẳng là gì cả.
Không
phải Trương Ngọc Phượng ngay từ đầu đã chiếm được lòng tin của Mao.
Nhiều năm trước đó nàng đã không được Mao tin tưởng. Theo lời Phượng kể
thì cô ta sinh ra ở Tỉnh Hắc Long Giang, thuộc Mãn Châu, cha nàng là
một thợ sửa đường rầy xe lửa. Tuy nhiên khu vực nầy đã bị Nhật chiếm từ
những năm 1930. Một lần Trương Ngọc Phượng kể với Mao là nàng sinh năm
1944, mẹ nàng là người Trung Quốc nhưng cha nàng là một nha sĩ người
Nhật. Mao nghĩ Phượng lai Nhật nên càng lo nàng làm tình báo cho Nhật.
Tôi không biết rõ chuyện quá khứ của Phượng nhiều nhưng dù sao trong
những năm đầu Mao đã rất ít tin tưởng ở cô gái họ Trương.
Quan
hệ giữa tôi và Trương Ngọc Phượng gặp rắc rối ngay từ những ngày đầu.
Có một lần ở Hàng Châu, Mao cho gọi tôi vào phòng ngủ của y. Khi tôi
bước vào thì Mao đang nằm trên giường, không mặc áo, chỉ mặc váy. Mao
phàn nàn rằng y bị đau ngực. Tôi khám phá ra một vết đỏ bằng hạt gạo
phía bên trái ngực. Thấy không có gì quan trọng tôi chỉ băng sơ lại và
dặn cả Mao lẫn Trương Ngọc Phượng đừng dụng tới mụt nhọt nhỏ nầy. Nhưng
tới tối thì Mao lại cho gọi tôi, lần nầy thì y lên cơn sốt. Tôi khám
người Mao thì miếng băng tôi băng hồi chiều đã mất. Mao kể tôi nghe là
Trương Ngọc Phượng đã giúp y nặn mụt nhọt. Việc nầy đã làm căn bịnh nhỏ
của Mao trở nên trầm trọng. Trương Ngọc Phượng giận tôi vì tôi cho rằng
nàng ta đã nặn mụt nhọt và vì vậy quan hệ chúng tôi chưa bao giờ tốt
đẹp cả.
Tháng
Năm 1964, ấn bản đầu tiên của tác phẩm “Những trích dẫn từ Mao Chủ
Tịch” được xuất bản. Ðó là tác phẩm nhỏ, chỉ để lọt lòng bàn tay, bìa
màu đỏ. Thế là chiến dịch tôn thờ Mao Trạch Ðông bắt đầu. Lâm Bưu là
người đầu tiên phát động phong trào. Ông ta nêu cao một khẩu hiệu gọi
là Tứ Nhất (bốn cái nhất): Yếu tố con người, công tác chính trị, công
tác tư tưởng, và ý kiến sống động. Mao thích nịnh bợ, nên trả công những
tâng bốc của Lâm Bưu bằng đôi lời khen thưởng “Ý kiến về Bốn Cái Nhất
của Lâm Bưu là một sự sáng tạo vĩ đại.” Mao chỉ thị cho cả nước học tập
về khẩu hiện Bốn Nhất của Lâm Bưu và quân Giải Phóng Nhân Dân Trung
Quốc. Và bất ngờ cả nước lao vào công tác nghiên cứu chính trị, đọc các
tác phẩm của Mao và học thuộc lòng những bài viết của Mao. Sự tôn thờ
cá nhân Mao lan rộng đến mọi nhà máy, mọi trường học. Không phải ai
cũng a dua theo Lâm Bưu để tôn thờ Mao, ít nhất là Ðặng Tiểu Bình và
Lục Ðịnh Nhất. Ðặng Tiểu Bình, Tổng Bí Thư Ban Chấp Hành Trung Ương
Ðảng và Lưu Ðịch Nhất, Giám Ðốc Tuyên Truyền Trung Ương Ðảng, cho rằng
tác phẩm của Mao quá đơn giản.
Vào
mùa xuân 1964, Lưu Thiếu Kỳ bị chẩn đoán bịnh lao. Khi được báo cáo
Mao chẵng những không tỏ vẻ quan tâm hay ngạc nhiên chút nào. Mao nói
với tôi “Chuyện gì mà ai cũng có vẻ hồi hộp quá vậy, nếu ông ta bị bịnh
thì để ông ta nghỉ.” Nhưng căn bịnh của Lưu Thiếu Kỳ cũng thúc đẩy Mao
vào hoạt động. Mặc dù ông ta không thể trực tiếp tấn công đối thủ
nhưng cũng có thể làm cho cuộc sống của họ Lưu thêm khốn khổ. Mao chỉ
thị cho Bộ Y Tế ngừng cung cấp việc săn sóc sức khỏe cho các lãnh tụ
trung ương và đồng thời ra lệnh giải tán Cục Y Tế Trung Ương, được lập
ra trước đây để chăm lo cho các lãnh tụ tối cao của Ðảng.
Quan
hệ giữa Mao, Lưu Thiếu Kỳ và Ðặng Tiểu Bình ngày càng tệ hại. Tháng
Giêng năm 965, Ðặng Tiểu Bình tổ chức một phiên họp để thảo luận về
chiến dịch giáo dục xã hội chủ nghĩa. Mục đích của phiên họp là để tìm
cách ngăn ngừa tình trạng tham ô hủ hóa trong hàng ngũ đảng viên. Mao
không được khỏe nên họ Ðặng không muốn để Mao tham dự, tuy nhiên Mao đã
đến. Trong phiên họp nầy, Mao đã đọc một tham luận cho rằng vấn đề của
nông thôn là vấn đề của đấu tranh giai cấp. Lưu Thiếu Kỳ chận lại và
cải cọ rằng vấn đề nông thôn không phải là vấn đề của giai cấp mà là
vấn đề của trong sạch chống lại không trong sạch. Ngày hôm sau, Mao mang
theo cả hiến pháp của nhà nước lẫn điều lệ đảng đến phiên họp và cải
lý rằng với tư cách một công dân y có quyền nói lên ý nghĩ của mình và
cũng với tư cách một đảng viên y cũng có quyền nói.
Sau
Tết Âm Lịch năm 1965, Mao rời Bắc Kinh đi kinh lý địa phương. Cùng đi
với y là hai nữ thư ký và một người cháu gái tên là Hoàng Hải Dung.
Trên xe lửa, Mao tiếp tục được Trương Ngọc Phượng săn sóc. Khi xe lửa
dừng lại Vũ Hán thì Mao lại bốc thêm vài cô nữa. Một buổi sáng, Hoàng
Hải Dung bước vào phòng làm việc và phàn nàn một cách cay đắng với tôi
rằng “Trương Ngọc Phượng đã sỉ nhục Mao Chủ Tịch, y thị là một đàn bà
mất nết, nóng tính. Ðêm qua, Mao Chủ Tịch nói với tôi là cô họ Trương
là ông ta muốn điên lên. Mao Chủ Tịch lớn tuổi không thể để y thị đối
xử với ông ta như vậy.” Tôi nói “Cái gì cũng từ từ đã.” Cô gái Hoàng Hải
Dung không chịu, nhất định đi tìm Uông Ðông Hưng. Mao cũng giận thật
và chỉ thị họp để kiểm điểm Trương Ngọc Phượng. Trong buổi họp kiểm
điểm, Hoàng Hải Dung lần nữa lập lại những lời lẽ Trương Ngọc Phượng đã
nói với Mao. Nghe xong Trương Ngọc Phượng đáp rằng “Mao Chủ Tịch chửi
tôi trước, chẳng những chửi tôi mà còn lôi mẹ tôi ra chửi, chịu không
được tôi phải chửi lại.”
Vào
cuối tháng Sáu năm 1965, vài ngày sau khi tôi viết một văn thư kêu gọi
các bác sĩ có kinh nghiệm đi xuống nông thôn để tham quan và học hỏi
đời sống lao động. Mao gọi tôi vào gặp ông ta “Cuộc đấu tranh giai cấp ở
vùng nông thôn đang bùng nỗ quyết liệt nhưng mọi người trong Nhóm Một
vẫn không làm được việc gì, điều nầy không tốt.” Mao chỉ thị Uông Ðông
Hưng lãnh đạo một nhóm để tham gia chiến dịch giáo dục trong vùng nông
thôn. Thế là Nhóm Một chúng tôi lên đường đi thực tế vào đầu tháng bảy
năm đó.
Tháng
10 năm 1965, trong lúc tôi, Uông Ðông Hưng cùng nhiều người trong Nhóm
Một đang công tác ở Quỳnh Sơn thì Mao ra lịnh Uông Ðông Hưng phải trở
về trình diện. Họ Uông lẽ ra phải trở lại với đoàn chúng tôi trong vài
ngày nhưng vài tuần rồi vài tháng trôi qua vẫn chưa thấy y quay trở
lại. Cuối cùng mãi tới tháng Mười Hai mới thấy Uông Ðông Hưng trở lại,
nhưng y cũng mang theo những tin quan trọng. Theo Uông Ðông Hưng, hàng
loạt lãnh đạo cao cấp như Bành Chân, bí thư đảng bộ Bắc Kinh, La Thoại
Hưng Tổng Tham Mưu Trưởng, Dương Thượng Côn, Giám Ðốc Văn Phòng Trung
Ương Ðảng và Lục Ðịnh Nhất, Giám Ðốc Cục Tuyên Truyền, sắp sửa bị thanh
trừng. Trong lúc đó Mao chỉ thị Uông Ðông Hưng, người đang đảm nhiệm
chức vụ Tư Lịnh Cục Vệ Binh Trung Ương, sẽ kiêm nhiệm thêm chức Thứ
Trưởng Anh Ninh Công Cộng. Những đổi thay chính trị dồn dập làm ai cũng
lo ngại. Ngay cả Uông Ðông Hưng dù được thăng quan tiến chức cũng chưa
hết lo âu. Thay vì ở lại Bắc Kinh, họ Uông lại trở lại khu công tác để
lánh mặt, đợi chờ sóng gió trong chính trường trôi qua.
Ngày
1 tháng giêng Dương lịch 1966, chúng tôi tổ chức mừng năm mới trong
làng nhỏ nơi chúng tôi đang công tác. Dân làng tỏ vẻ thờ ơ vì họ không
quan tâm đến ngày Tết Tây nầy. Bất ngờ ngay hôm đó, tôi được lịnh đi
lên tỉnh Quảng Tây để trình diện Mao, ông ta đang bị bịnh và dừng lại
đó. Tôi và Uông Ðông Hưng đến nhà khách nơi Mao ở lại. Sau một thời
gian vắng bóng, Nhóm Một đã thêm nhiều nhiều khuôn mặt mới. Châu Phú
Minh, người phục dịch Mao kể lại với tôi rằng sau khi Mao tổ chức mừng
sinh nhật thứ bảy mươi hai của y vào hôm 26 tháng Mười Hai, trong dịp
nầy Mao có uống một chút rượu vang. Sau tiệc sinh nhật, Mao cùng với các
cô gái đi bộ một vòng dọc bờ sông, trời nóng nên Mao cởi áo. Cũng
trong buổi chiều hôm đó, Mao và Trương Ngọc Phượng lại cãi lộn với
nhau. Cũng theo lời của Châu Phú Minh thì Trương Ngọc Phượng có tư tình
với một người khác trong bộ tham mưu của Mao chẳng may bị Mao bắt
được. Mao đã nhất định chiếm và giữ trọn đời con gái của Phương nên bắt
Phương phải quì trước mặt y mà xin lỗi. Chàng thanh niên bất hạnh nào
đó trong bộ tham mưu đã bị trục xuất và lưu đày đi Nam Ninh. Nhưng
không phải vì thế mà tình hình yên ổn, hai người lại có chuyện với
nhau. Sau buổi chiều cải lộn với Trương Ngọc Phượng, Mao lâm bịnh.
Khi
tôi bước vào thì Mao đang lên cơn sốt và ho. Ông ta đồng ý tôi chích
một muổi thuốc trụ sinh chống sốt. Sáng ngày hôm sau Uông Ðông Hưng, bà
y tá trưởng họ Vũ cùng tôi đến thăm Mao. Bịnh tình của y đã thuyên
giảm nhiều mặc dù vẫn còn ho chút ít. Mao chỉ thị tôi ở lại còn Uông
Ðông Hưng thì phải trở về làng. Họ Uông vừa đi vừa tức. Mao chỉ thị cho
cả nhóm chúng tôi đi tham gia chiến dịch giáo dục xã hội chủ nghĩa lâu
nay nhưng y chưa hề hỏi một câu về chuyện chúng tôi đang làm.
Mao
bây giờ đã khác hơn xưa, đàn ông hiếm khi được gặp mặt y. Chung quanh
Mao toàn là con gái. Ngay cả Vũ Phú Minh là người phục dịch cá nhân cho
Mao cũng ít khi tiếp xúc với Mao, y chỉ nhận cơm nước từ nhà bếp rồi
chuyển cho các nàng mang lên phòng Mao. Biết vậy nên tôi cũng chẳng
thấy cần phải gần gủi thường xuyên với Mao làm gì. Sau khi bịnh bắt đầu
thuyên giảm, Mao lại uống thuốc ngủ. Mao dùng quá nhiều thuốc ngủ
trong nhiều năm nên liều lượng lên rất cao. Liều thuốc Mao uống để tìm
giấc ngủ có thể giết chết một người bình thường. Với tư cách một bác sĩ
riêng cho Mao tôi là người chịu trách nhiệm cho sức khỏe của y. Nếu
chẳng may y chết vì uống thuốc ngủ quá độ thì tôi cũng là người chịu
trách nhiệm đầu tiên. Do đó tôi phải ngăn ngừa.
Tôi
đến gặp Mao trong lúc ông ta đang đọc cuốn sử đời nhà Hán. Mao đọc sử
nhiều hơn là đọc sách Marx. Thấy tôi bước vào, Mao buột miệng khen “lần
nầy hình như Bác sĩ có mánh khoé gì hay, tôi có vẻ lành bịnh hẳn rồi.”
Tôi bàn với ông ta về việc xử dụng thuốc ngủ quá mức “Thưa Chủ Tịch,
số lượng thuốc ngủ Chủ Tịch đang xài nhiều gấp mười lần hơn số lượng
bình thường và có lẽ tôi phải điều chỉnh lại liều lượng thuốc ngay.”
Mao nói sang chuyện khác “hình như nhà khách nầy có cái gì lạ rất độc
hại. Bác Sĩ đi gọi Dương Ðắc Chí chuẩn bị đi ngay. Chúng ta đi Vũ Hán.”
Chúng
tôi lên đường đi Vũ Hán ngay trong đêm đó. Tình hình chính trị ngày
càng khác, Uông Ðông Hưng thì luôn tìm tò muốn biết còn Dương Ðắc Chí
thì lại muốn tránh xa. Họ Dương ngay cả không muốn nghe tôi nói về bịnh
tình của Mao vì y nghĩ rằng biết cũng không tốt vì nếu có chuyện gì
xảy ra y cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Sau khi Mao lành bịnh tôi
xin trở lại khu lao động giáo dục nhưng Mao từ chối “Chính sách Bốn
Sạch chẳng còn quan trọng nữa, điều quan trọng hơn đang sắp sửa xảy ra.”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét